Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ. Bảy Súp sống ở đây trên chục năm trời, khi đó Cao Thạch chỉ có một một tốp nhỏ dân giang hồ tứ chiến lưu lạc về đây. Sex 69 Mình ra quán uống nước đá đi anh. Tôi hỏi:
– Bây giờ thì sao? Bao nhiêu thằng mê em, chỉ muốn vục mặt vào đó. – Mỹ. Cái thứ rượn đực, còn làm ra vẻ khinh người. Việc này cũng mất khá nhiều thời gian, phải ở lại qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe vào lại Cao Thạch. Trời sinh ra anh để nhìn đời theo con đường thẳng, chứ không phải để nghi ngờ dò xét ở những khúc quanh. Tôi hỏi:
– Em tên gì? Nghe nói, ngày trước Cao Thạch cũng không đến nỗi tiêu điều đến thế, nhưng chiến tranh cứ đẩy con người bỏ xóm đi xa dần. – Để ôm nhau chết đói hả? Vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, hoặc theo xe be ra chợ bổ sung thêm hàng hóa về cho vợ buôn bán. Nghe cái tên cũng hay hay, vậy là em xưng Mỹ Mỹ luôn. Cô ngó tôi, cười cười:
– Hỏi thiệt nhé, có thích em không? Em bao. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này. Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. – Đàn ông, nhưng em trừ anh ra. Mỗi lần nhìn thấy các cô em tóc tai rối bời gió bụi trên chuyến xe đi đến, hoặc mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ta, lòng tôi trắc ẩn. Mang túi đầm, đi õng ẹo chỉ làm mồi ngon cho tụi nó thôi. – Không. – Hình như… có mùi của em. Việc đo đạc, tính giá cả, chỉ cần biết được bốn phép toán cộng trừ nhân chia là đủ.