Mân đi vào bếp :
– Anh ngồi một tí. Có một niềm bất hạnh nào đó làm người phụ nữ này quá mong manh. Xnxx.com Phải một lúc sau tôi mới quỳ xuống nhặt dọn những trang giấy . Thường Mân và tôi chỉ sống với nhau trong những khoảng thời gian ngắn, không quá một hai tuần, cách nhau nhiều tháng. Em đến khu cơm bình dân gần chợ Bến Thành. Em làm nghề điện ảnh. Chắc em điên thật. Đôi môi nàng định khép lại khi tôi đến, nhưng lưỡi nàng ra đón khi tôi vào . Khoảng 25 tuổi, chắc nàng không thuộc loại con gái Việt Nam sinh trưởng ở đây . Anh có biết phòng ở Phạm Ngọc Thạch bây giờ đã 40 đô . – Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt… Những người ở Pháp đã lâu thì nghi ngờ Mân là một phụ nữ thích sống thác loạn. Tôi chăm chú theo dõi Mân chạy nhảy trên những đĩa đồ ăn. Truớc khi đi tìm lại giấc ngủ, Mân đặt tay tôi ở vùng lông phía dưới của nàng, nhờ tôi dắt về nơi yên tĩnh. – Đừng anh. Về ca nhạc, đến bây giờ nàng vẫn không thích những loại nhạc trẻ bằng những bản nhạc của Brassens, Brel và Ferrat. Mân gỡ nhẹ ra :
– Anh uống đi . Tôi lết về phía cửa sổ tìm không khí. Lớp trẻ đã Tây hóa hoàn toàn thắc mắc không hiểu Mân còn dây dưa làm gì với cái nước Việt xa lạ. – Anh muốn nói là quê mùa ? Như thường lệ tôi không đứng dậy, để người xem tranh được tự nhiên.




















